Đây là blog dự phòng của tôi. Blog chính tại địa chỉ: http://moterangrua.wordpress.com. Tuy nhiên, blog này vẫn đáp ứng sự tin cậy và yêu mến của các bạn!

Hụt hẫng

Vào cuối thập niên 70 thế kỷ trước, trường Mô có thầy K. nổi tiếng là một giáo viên dạy văn giỏi. Tiếng tăm của thầy không chỉ trong trường biết mà còn loang xa cả tỉnh.
Mô còn nhớ đó là một ông giáo trạc gần 60 tuổi, có khuôn mặt quắc thước, hồng hào và mái tóc bạc trắng bồng bềnh như nghệ sỹ. Ngoài vốn kiến thức văn học đồ sộ, thầy có giọng nói ấm áp, truyền cảm, thu hút người nghe. Tất cả điều đó đã làm nên một ông giáo dạy văn khả kính và được học trò lẫn giáo viên rất mến mộ. Tất nhiên trong đó có cả Mô.
Một điều xui xẻo cho Mô đó là không được học thầy. Tuy hồi đó chưa có lớp chuẩn, lớp chọn như bây giờ, nhưng khi phân lớp, nhà trường thường sắp xếp các lớp theo chất lượng thi đầu vào của học sinh theo thứ tự A,B,C…Mô vốn học dốt nên được xếp vào lớp 10G he he…đó cũng chính là lý do Mô không được học thầy K, vì thầy dạy ở các lớp A,B,C như đã nói trên.
Tuy không được học, nhưng Mô hâm mộ thầy lắm, chỉ ao ước được nghe thầy giảng bài, dù chỉ một lần. Nhưng từ ước mơ tới hiện thực thật xa vời, cho đến một lần…
Hôm đó, không hiểu lý do gì lớp Mô được nghỉ học một tiết. Còn gì vui hơn nữa, cả lũ reo ầm ỹ. Mô cũng khấp khởi mừng, vì biết rằng thầy K. đang giảng bài, đây là cơ hội để Mô được một lần nghe thầy giảng.
Nhưng được nghe thầy giảng không dễ, không phải học sinh của lớp nên không được vào, vì thế Mô chọn cách tốt nhất là đứng gần phía ngoài cửa để nghe thầy giảng bài. Quả thực, bài giảng của thầy cuốn hút Mô đến độ Mô gần như mê mẩn cả người và thực sự chìm vào và nội dung mà thầy đang phân tích.
Bỗng Mô giật mình khi một tiếng quát vang lên: “Này!” Mô bừng tỉnh thoát khỏi mơ màng và thấy trước mặt mình xuất hiện một nét mặt mà sự nghiêm khắc bị vượt quá trở nên dữ dằn, kèm theo là một câu hỏi như quát: “Anh học sinh lớp nào?”. Mô lúng túng đáp: “Dạ…thưa thầy…em học lớp 10G ạ…”. “Cút!” từ khuôn mặt dữ dằn đó, một tiếng quát nữa lại vang lên. Mô lủi thủi quay đi mà nước mắt trào ra…
32 năm đã trôi qua, nhưng sự hụt hẫng vẫn vẹn nguyên trong Mô. Thực lòng, Mô không trách gì thầy, không đánh giá gì thầy, nhưng Mô nghĩ giá như lúc đó vẫn bằng giọng nói truyền cảm, thầy hỏi Mô: “Em học sinh lớp nào, sao lại đứng ở đây!”, Mô sẽ có cơ hội để trình bày với thầy lý do Mô đứng thập thò ở ngoài vì Mô quá hâm mộ thầy, quá khao khát được nghe một lần bài giảng của thầy. Chỉ có thế thôi…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét