Đây là blog dự phòng của tôi. Blog chính tại địa chỉ: http://moterangrua.wordpress.com. Tuy nhiên, blog này vẫn đáp ứng sự tin cậy và yêu mến của các bạn!

Đấu súng và lòng dũng cảm


Trận đấu súng tay đôi diễn ra giữa Mô và Trần Phan ư? Không phải! Chuyện của Mô và Trần Phan chỉ là chuyện nhỏ, một sự xây xước không đáng có trong vô vàn cái đau thương mất mát do con người và con người gây ra trên cái nước Nam vốn dĩ trước đây người dân hiền hoà chân chất, còn nay thì đang có hiện tượng giẫm đạp lên nhau mà sống, mà tranh giành lợi lộc và sẵn sàng cướp, giết đồng loại, kể cả người ruột thịt của mình chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ.
Điều đó được báo chí trong nước hàng ngày đưa tin đầy rẫy chớ không phải do Mô bịa ra đâu đấy nhé!
Mà tại sao phải “đấu súng” nhỉ? Khi mà Mô và Trần Phan vẫn đang được những người thân yêu trong ngôi nhà wp bé nhỏ quý mến, trân trọng! Vậy thì tại sao không thay vì “đấu súng” – đấu khẩu bằng sự im lặng mang tính hoà giải và cho qua mọi sự! Một cái “bắt tay” ảo cũng tốt chứ sao? Nhỉ!
Mô cũng mong mọi người chấp nhận điều đó và cho qua mọi chuyện!
Trận đấu súng mà Mô đang muốn nói tới đây tận bên trời Tây kia. Mà cụ thể là xảy ra giữa các sỹ quan trên tàu ngầm hạt nhân HMS Astute của Hải quân Hoàng gia Anh.
Nguồn tin của AFP vào hôm nay (9/4) cho hay trận đấu súng này đã xảy ra ngay trên boong tàu, khiến cho một người thiệt mạng và hai người khác bị thương nặng.
Đương nhiên, người chết sẽ được chôn cất, người bị thương sẽ được đưa vô bệnh viện cấp cứu, còn kẻ thủ ác sẽ bị bắt và xét xử.
Vấn đề mà Mô muốn đề cập ở đây, chính là sự dũng cảm tuyệt vời của ông Royston Smith – Chủ tịch hội đồng thành phố Southampton khi con tàu cập cảng tại thành phố này.
Một sự tình cờ khó lặp lại, đó là khi trận đấu súng diễn ra đúng vào lúc ông xuống thăm con tàu. Khi phát hiện kẻ thủ ác giương súng lên để bắn loạn xạ và đối phương cũng nhả đạn bắn trả, ông Royston Smith đã không quản ngại nguy hiểm, xông tới quật ngã kẻ thủ ác và tước súng của hắn.
Nếu không có sự ra tay kịp thời của ông Chủ tịch, hậu quả nghiêm trọng sẽ xảy ra như thế nào, không nói chắc mọi người cũng có thể hình dung được.
Khi đọc câu chuyện này đăng trên báo Tuổi trẻ, trái tim mềm yếu của Mô gần như loạn nhịp vì xúc động. Răng rứa hè? Răng mà ông dũng cảm, can trường rứa hè.
Răng mà lúc đó ông không sợ nhỡ may một viên đạn khoan thủng tim, làm toác đầu hay bất cứ chỗ nào trên cơ thể khiến ông chết hoặc bị thương nặng, được trở thành thương binh, rồi được người ta lợi dụng tình huống này mà cho về hưu sớm và kịp thời thay thế vào đó những người cùng “cạ” để chia chác, mần ăn cho dễ. Còn ông thì hết được hưởng bổng lộc, rứa là vợ con mất nhờ và những kẻ xưa nay ong ve lượn lờ bỗng dưng mất hút.
Rồi lại răng nữa. Răng mà khi xảy ra sự việc, các đệ tử của ông mô mà để ông phải ra tay như rứa?
Ngồi chụp tay lên đầu, nhăn mày nhăn trán nghĩ ngợi một lúc, Mô lờ mờ nhận ra những điều răng hè hoá ra không khó lý giải tí mô.
Đó là, thay vì đi đâu cũng kèm theo một bầu đoàn thể tử trưởng ban nọ, phó ngành kia như kiểu trẻ con chơi trò “rồng rắn lên mây có cây lúc lắc…”. Thay vì sự xúm xít của cánh nhà báo, từ báo in cho tới báo nói, từ báo hình cho tới báo online, quay quay chụp chụp ghi ghi chép chép loạn xì ngầu cho thêm phần long trọng. Thì ông chỉ đi có một mình. Chính cái sự một mình đó là cứu tinh cho hàng chục người khác thoát chết trong gang tấc.
Vì sao vậy? Vì ông không vướng chân vướng cẳng bởi bầu đoàn thê tử, bởi báo nọ báo kia để kịp thời ra tay nghĩa hiệp.
Cũng chính cái sự một mình đó, đã tạo cho ông ý thức của một công dân cần phải ra tay kịp thời khi gặp phải chuyện bất bằng. Bởi lẽ, điều này sẽ khó xảy ra được khi mà ông lúc nào cũng com lê cà vạt, lúc nào giọng cũng ề ề à à, móc trộm hầu bao của Nhà nước thì nhanh như chảo chớp, nhưng khi xuống cơ sở thì cố tạo ra phong thái khệnh khạng, chậm rãi của một kẻ có chức quyền.
Và nữa, hành động dũng cảm của ông bắt nguồn từ lòng yêu nước, thương dân thực sự. Hành động đó là một nghĩa cử đẹp ăn sâu vào trái tim, khối óc của triệu triệu người dân Anh quốc, hơn cả nghìn lần chém gió, hơn cả vạn lần khoa chân múa tay, mồm sùi bọt mép, đọc những báo cáo kể công tràng giang đại hải nhưng hết sức vô hồn.
Mô tin rằng phần lớn các quan chức Anh quốc đều có thể xử sự như Ngài Chủ tịch Hội đồng, vì người dân Anh quốc tinh lắm, tỏ tường lắm. Không lừa họ được đâu!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét