Đây là blog dự phòng của tôi. Blog chính tại địa chỉ: http://moterangrua.wordpress.com. Tuy nhiên, blog này vẫn đáp ứng sự tin cậy và yêu mến của các bạn!

Cu Mô đi hội lớp

Cu Mô đi hội lớp

Đăng bởi on 19.06.2011

Cách đây chừng tháng, thằng Tô Thanh Sơn (cả lớp quen gọi là Sơn Tô) lớp phó phụ trách Văn-Thể, nay là Trưởng phòng Văn hoá Thông tin thị xã Thái Hoà a lô cho cu Mô đúng 8 giờ ngày 18 tháng 6 năm 2011 phải có mặt tại Thái Hoà để tổ chức hội lớp lần thứ nhất.

“Mi mà không lên là coi chừng với choa”, hắn doạ rứa làm cu Mô có mọc tám sừng cũng không dám chống.

Nhưng mà đi bằng cách chi đây hè? Nếu làm sếp thì khỏi phải nói, chắc chắn là có xe biển xanh rước đi thay võng điều. Nếu giàu có tiền ức bạc vạn thì sắm con xế hộp lượn lên cho nó máu.

Đằng ni cu Mô lại nghèo đít lác, hai cái mông quần chần đi chần lại vẫn lòi tí da mông phết phẩy thêm chút hắc lào, thì lấy mô ra xe hơi với lại xế hộp. Xe đò thì chạy như ăn cướp, lơ tơ mơ hắn liệng cho một phát xuống ruộng bơi ngo ngoe với đỉa không chừng.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cu Mô quyết định không có gì quý hơn độc lập tự do. Đúng 5 giờ 30 ngày 18 tháng 6, cu ta leo lên con chiến mã cà là khổ vừa nổ vừa dắt của mình, rú ga một phát bay đi Thái Hoà.

Được cái đường xá dạo ni êm như ru, tai lắng nghe tiếng gió vi vu, nên chừng hơn hai giờ đồng hồ sau cu Mô đã vượt qua gần trăm km, có mặt đúng y chang lịnh của thằng lớp phó.

Nói là cả lớp, nhưng đếm đi đếm lại chỉ được có 29 đứa trên tổng số 50 học sinh lớp 10G, trường cấp III Nghĩa Đàn, niên khoá 1975-1978 (trong đó có 4 đứa đã thành người thiên cổ). Phần lớn hiện nay vẫn đang sinh sống và làm việc tại thị xã Thái Hoà và huyện Nghĩa Đàn. Số còn lại ở Hà Nội, Sài Gòn, Daklak, Ninh Thuận, Đắc Nông, Huế, Vinh…

Khi cu Mô vô hội trường đã thấy mọi người tề tựu ngồi trước bàn tiệc. Bình thường là người khô còn hơn ngói nung quá lửa, rứa mà lúc đó cu Mô tự dưng muốn…khóc nhè, vì nhìn lại những khuôn mặt bạn bè sau 33 năm ngày tan trường.

Chỉ có mấy đứa gọi là tương đối mướt mát, phần lớn còn lại già đân già đần, đứa thì đeo kính lão, đứa thì tóc bạc phơ, đứa thì mập ú ù u, đứa thì gầy khô không khốc, đứa thì trắng phây phây như bạch tạng, đứa thì đen thùi lùi như trét hắc ín.

Khi cu Mô bước vô, đứa ni “ô” đứa tê “a” và bắt cu Mô phải nhớ được tên con nớ (*), nhớ được tên thằng tê (**) thì mới được bắt tay.

Cũng may trời cho cu Mô cái trí nhớ không đến nỗi, nên sau khi dòm đi dòm lại những nét còn vương vấn thủa học trò, cu Mô vẫn nhớ gần hết tụi nó. Nào là thằng Ngụ lớp trưởng, nay là Phó ban chi đó của Công an tỉnh Ninh Thuận. Nào là thằng Lâm lớp phó phụ trách Lao động, nay công tác ở Bộ Công an đóng tại Sài Gòn. Nào là con Thành Bí thư chi Đoàn, nay nghỉ hưu rồi thì phẩy.

Rồi thì là thằng Lĩnh làm sếp chi chi đó khá to ở Sài Gòn, hồi xưa hắn học giỏi môn toán nên buộc phải đứng đầu lớp, vì cuối lớp đã bị cu Mô giành mất chỗ rồi. Thằng Hiếu chừ là Viện trưởng nghiên cứu giống cây trồng ở Hà Nội. Thằng ni hồi đó môn tự nhiên cũng ác chiến.  Rồi thì là thằng Quảng, thằng Hải, con Ngân, con Thuỷ, con Hoan, con Hiên, thằng Nghĩa…

Đại loại là rứa, nếu thống kê hết ra đây thì bà con có mà đọc đứt hơi. Chỉ biết là khi cu Mô tới, mọi người ồn ào chí choé một lúc như cái thủa mười tám, đôi mươi cách đây 33 năm về trước. Sau đó lại giữ trật tự để nghe thằng Sơn Tô tiếp tục triển khai nhiệm vụ.

Là trưởng ban Tổ chức hội lớp, lại là Trưởng phòng VHTT của thị xã, nên thằng Sơn Tô cực lợi khẩu. Hắn bô lô ba la đủ thứ trên trời dưới bể, nhưng chốt lại chỉ có nhiêu vấn đề, đó là hôm nay chúng ta tổ chức hội lớp sau 33 năm ra trường. Rứa thôi!

Sau đó là màn văn nghệ cây nhà lá vườn. Cái món ni hình như đứa mô cũng ham, nên giành nhau micro để biểu diễn. Nói thực, mấy ông nhạc sỹ đừng tự ái, chứ không rõ các ông sáng tác kiểu chi mà làm tội lũ ca sỹ này trương gân, trương cổ lên mà gào nhưng người nghe vẫn phát hiện ra giọng ca một đằng, nhạc đệm một nẻo. Chứng tỏ trình độ sáng tác của các ông thấp quá. Ngay như bài “Tiếng hát sông quê” của Nguyễn Trọng Tạo, nổi tiếng ở đâu không biết, nhưng vô mồm mấy ca sỹ 10G ni trở nên “ôi” không chịu được.

Rứa mà vẫn vỗ tay, rứa mà vẫn yêu cầu hát lại, rồi thì ngả nghiêng cười, rồi thì hoà giọng hát theo. Lúc đó, có lẽ ai cũng nghĩ mình đang ở cái tuổi để tóc đuôi gà, nói giọng vịt cồ mà quên mất rằng tất cả đều đầu năm đít loăng quăng…

Cu Mô cười thì cười đấy, nhưng mắt cứ rơm rớm.

Có lẽ xúc động nhất là khi thầy Phú hiệu trưởng và cô Thập chủ nhiệm lớp bước vào.

Cả lớp reo lên, vỗ tay và ùa ra đón cô, thầy.

Cu Mô đứng lặng một lúc mà nhìn. Cô giáo chủ nhiệm của mình đấy ư? Hồi đó khi bọn cu Mô ra trường, cô Thập vẫn còn là một cô gái xinh đẹp, trẻ trung. Nhưng giờ đây, tuy chưa già lắm nhưng nét phong sương đã in đậm trên nét mặt, đã thế đôi mắt cô phải đeo thêm cặp kính lão.

Người ta bảo chỉ có khách sang sông mới nhớ người chèo đò. Nhưng có lẽ ngược lại đối với cô chủ nhiệm. Mặc dù cô không nhận ra mặt trò, vì thời gian làm cho thay đổi, nhưng cô nhớ hết họ tên và tính cách, học lực của từng đứa trong lớp.

Nhân đây cũng cho cu Mô khoe một tẹo. Ấy là khi cu Mô chạy đến đứng trước mặt cô và nói “Thưa cô, cô có nhận ra em không ạ?”. Cô đứng nhìn một lúc rồi chợt cười, đập vào vai cu Mô “Tau lạ chi nữa”. Mấy đứa nhao nhao: “Rứa cô nói hắn là thằng mô?”. Cô cười thật hiền “Thằng Đức, thằng Ngọc Đức chớ ai vô đó nữa”. Cả bọn vỗ tay reo lên, còn cu Mô thì kiêu hãnh lắm, có lẽ lúc đó mặt thì vêu vao, còn hai lỗ mũi thì nở to như hai cái ống không có khói.

Cô Thập và thầy Phú rất xúc động khi thằng Ngụ và thằng Lâm thay mặt lớp tặng quà. Món quà nhỏ thôi, nhưng ấm tình thầy trò lắm lắm.

Thầy Phú, cô Thập đều bày tỏ sự vui mừng khi thấy lớp học trò này hầu hết đều nên người, không có đứa nào sa đà hư hỏng. Các thầy cô mong sao các trò tiếp tục thành người và vun xới cho thế hệ tiếp theo làm người (vì phần lớn nhiều đứa nối nghiệp thầy, cô).

Buổi vui cũng đến lúc tàn. Sau bữa tiệc vui vẻ đầm ấm. Cả lớp lại chia tay, đứa ở Nam thì vô Nam, đứa ở Bắc thì ra Bắc, đứa ở xuôi thì về xuôi, đứa ở ngược thì lên ngược, đứa ở tại chỗ thì đương nhiên là ở tại chỗ, chớ chẳng lẽ bỏ vợ, bỏ chồng đi theo bạn hi hi…

Thằng Sơn Tô lại tiếp tục bô lô ba la theo bệnh nghề nghiệp, nhưng chốt lại chỉ có mỗi chuyện, đó là ngày 16 tháng 11 năm sau, tất cả lại tề tựu bên nhau để hội lớp và tham gia kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường cấp III Nghĩa Đàn

Đúng 13 giờ 30 phút, cu Mô lại phóc lên con tuấn mã cà là khổ vừa nổ vừa dắt, ra roi quất ngựa truy phong. Về nhà lúc 16 giờ và ngồi vào bàn viết entry này post lên để mong được mọi người chia sẻ.

Chú thích:

(*) Con nớ : Con ấy

(**) Thằng tê: Thằng kia

========================
Một vài hình ảnh hội lớp:

Thằng Sơn Tô đang dẫn chương trình

Xong ca lam lữ bài gì bố ai mà hỉu được, trông cứ như sắp đánh nhau í :D

Ảnh lày không được lét nắm dưng mà tình củm

Các nhạc sỹ sáng tác kiểu gì mà ca sỹ hát muốn đứt cổ

Khán giả cổ vũ nhiệt tình thì thôi rồi

Thằng Hải điệu đà như ca sỹ xịn khiến thằng Ngũ ngất ngây

Ca sỹ Ái Xuân trong ca khúc Tình cây và đất, hát được một đoạn thì quên

Kính tặng thầy cô món quà làm kỷ niệm

Thầy Phú phát biểu cảm tưởng

Cô Thập chủ nhiệm (đeo kính) vẫn trẻ ngang ngửa với trò

Các ẻm đang cười duyên

Hỏi han đời sống của nhau

Tranh thủ chuyện trò kẻo lát nữa lại xa…

Vợ (hoặc chồng) hắn mà dòm được thì có mà ra vỉa hè ở

Lời tỏ tình…mùa hạ

Từ trái sang: Con Ngân, con Hiên, con Xuân hồi đi học chơi rất thân với nhau

Trai ba mươi tuổi còn xoan-Gái năm mươi tuổi lại càng xoan hơn

Chuyện mãi không chán

Tâm sự với thầy cô

Cả lớp chụp ảnh kỷ niệm với thầy, cô và hẹn ngày tái ngộ

Trong chùm ảnh này không có cu Mô, bởi vì nếu có cu Mô thì không có chùm ảnh này hi hi…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét