Đây là blog dự phòng của tôi. Blog chính tại địa chỉ: http://moterangrua.wordpress.com. Tuy nhiên, blog này vẫn đáp ứng sự tin cậy và yêu mến của các bạn!

Lần đầu tiên cu Mô được đăng bài lên báo


Ngay từ nhỏ cu Mô đã mơ ước lớn lên được trở thành nhà văn, nhà thơ hay nhà báo chi chi đó, miễn sao cứ có chữ “nhà” là được rồi.

Nhưng mà đợi mãi, đợi hoài chẳng thấy “nhà” đâu. Hồi ở bộ đội, cũng viết dăm ba bài thơ nhưng chỉ mới vinh dự được đăng lên báo tường hoặc đọc cho các chiến sỹ trong đại đội nghe. Rứa mà cũng đã mừng mất ngủ.

Do vậy, được đăng một bài thơ, bài văn lên báo là cả một ước mơ cháy bỏng, là niềm mong ước khôn nguôi.

Để rồi vào năm 1983, khi đó cu Mô đang học ở  Hà Nội.

Hồi đó thanh niên đang có phong trào mặc quần ống loe, đầu để tóc dài, nếu nhìn thoáng qua chẳng phân biệt được đâu là con trai, đâu là con gái. Một lần cu Mô đi  chơi, thấy một tốp nam nữ thanh niên đang vừa đi vừa đùa nghịch nghêng ngang trên đường, tự dưng nảy ra một ý. Thế là cu Mô trở về trường, viết một bài thơ có tựa “Đố vui”.

Nội dung bài thơ “Đố vui” như sau:

Lều bều một tốp thanh niên

Vừa nam, vừa nữ ngang nhiên giữa đường

Tóc phủ gáy, mặt phong sương

Mồm văng đủ thứ tám phường đều nghe

Quần bó đít, áo love

Người nào cũng sợ bị chê kém tài

Đố rằng đâu gái đâu trai

Đố rằng họ đã phạm sai những gì

Viết xong, cu Mô đánh máy trang trọng và gửi cho báo Tiền Phong.

Gửi đi một thời gian, chẳng thấy hồi âm gì cả, cu Mô cũng quên béng luôn. Nào ngờ một hôm lên thư viện, giở tờ báo Tiền Phong ra đọc, cu Mô hoa cả mắt lên khi thấy bài thơ Đố vui được đăng ở góc trang báo.

Chời ơi là chời! Mừng ơi là mừng! Cu Mô cứ nhìn đi nhìn lại vì sợ mình bị nhầm. Nhưng mà đích thị là bài thơ được đăng rồi, bên dưới người ta còn đề cả tên cu Mô nữa chứ.

Cu Mô sướng quá reo ầm lên, chạy khoe khắp trường. Có điều cũng hơi buồn chút, ấy là một số đứa chia vui với cu Mô, nhưng cũng có không ít đứa gườm gườm tỏ vẻ ghen tị lắm. Nhưng mà kệ chúng hắn chơ, lần đầu tiên cu Mô được đăng một bài thơ trên báo là sướng củ tỉ đã.

Suốt mấy ngày hôm sau, không lúc nào cu Mô rời tờ báo, thỉnh thoảng lại giở ra đọc bài thơ, ngắm nghía tên mình mãi mà không chán.

Lại thêm có điều buồn chút nữa, ấy là tụi bạn bắt cu Mô phải khao, vì chúng nói cu Mô được đăng báo ắt phải có nhuận bút. Thế mà đợi mãi, đợi mãi cho tới tận bây giờ cu Mô cũng chẳng thấy người ta gửi nhuận bút cho mình.

Nhưng mà thôi, được đăng báo có tên mình trên đó là sướng rồi.

Bây giờ cũng chẳng nhớ mình đã đăng bao nhiêu bài báo nữa, nhưng nghĩ lại lần đầu tiên được đăng bài trên báo, cu Mô vẫn có cảm giác sung sướng, lâng lâng…

Nhân ngày Nhà báo Việt Nam 21/6, xin kể lại câu chuyện nhỏ này như một món quà kính tặng các cô bác, anh chị em, bè bạn và các đồng nghiệp vô cùng thân thiết và yêu quý, đã đồng hành cùng Mô Tê Răng Rứa trong thời gian qua!

2 nhận xét:

Unknown nói...

CHĂN GA GỐI SÔNG HỒNG CLASSIC sản phẩm uy tín chất lượng cao số 1 Hà Nội phù hợp cho mọi gia đình

Ngô Văn Kiên nói...

Giới thiệu sản phẩm đệm cao su thiên nhiên Liên Á có tốt không? à có nên sử dụng hay không? Cùng xem thông tin nhé!

Đăng nhận xét