Đây là blog dự phòng của tôi. Blog chính tại địa chỉ: http://moterangrua.wordpress.com. Tuy nhiên, blog này vẫn đáp ứng sự tin cậy và yêu mến của các bạn!

Trôi theo dòng đời

Cuộc đời tôi là một chuyến phiêu lưu đầy mạo hiểm. Nếu một nửa sự thật là giả dối như người ta thường nói, thì một trăm phần trăm câu chuyện này giả dối như chính cuộc đời tôi.

Cách đây gần chục năm, không hiểu sao trong tôi luôn hiển hiện hình ảnh từ trên cao một ngôi nhà ở ngay trên một vùng đất hình tam giác do hai con đường hình thành. Ngôi nhà tranh vắng lặng, lẩn khuất dưới tán cây trong một đêm trăng bàng bạc phủ đầy sương mờ ảo. Điều ngạc nhiên là tôi có cảm giác hình như mình đã từng ở ngôi nhà này. Hình ảnh đó luôn lặp đi lặp lại cho tới tận bây giờ.

Năm 2006, bà thím tôi mất, sau khi cùng mọi người khâm liệm thím, vào khoảng 2 giờ sáng tôi cùng ông chú út ra ngồi ở đường Trần Hưng Đạo cạnh nhà bà thím ngồi chơi, trò chuyện một lúc. Câu chuyện xoay quanh thế nào khiến tôi kể cho ông hình ảnh nói trên. Thật bất ngờ, ông chú nói đó là “ đó chính là nhà cháu ở ngày xưa đấy” và bất ngờ hơn ông còn dẫn tôi đến chính mảnh đất đó chỉ cách nhà bà thím chừng 500 mét. Tôi đứng lặng ngắm nhìn mảnh đất quen mà lạ này. Bây giờ ở đó thay vì ngôi nhà mái lá của tôi năm xưa, là một ngôi nhà 2 tầng của một gia đình nào đó. Tuy nhiên, điều đáng nói là vì sao hình ảnh nhà cũ, đất xưa lại in dấu trong tôi, mẹ tôi năm nay đã 83 tuổi nói khi gia đình tôi chuyển đi nơi khác, lúc đó tôi mới khoảng 6 tháng tuổi, ở cái tuổi đó làm gì đã có ý thức? Tôi tạm bằng lòng với cách giải thích của mẹ tôi rằng hình ảnh đó được ghi lại khi tôi còn là một linh hồn đi tìm chỗ đầu thai và đã đáp xuống ngôi nhà này khi bố mẹ tôi đang động phòng. Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến ngày 9/6/1958, có một kẻ giống đực ra đời, đó chính là tôi. Ngay từ khi vừa lọt ra cái nơi mà bất kỳ ai muốn xuất hiện trên thế giới này đều phải chui qua thì tôi đã nhoẻn miệng cười thay vì khóc như những đứa trẻ khác. Bà mụ bảo số thằng này rứa là khổ rồi. Mà đúng là khổ thật. Không hiểu người ta làm thế nào mà cuống rốn của tôi nước vàng cứ chảy rười rười, vừa mới lau xong quấn lại một lúc tã đã lại ướt mèm, mấy ngày sau bị nhiễm trùng mưng mủ lại càng ướt tợn và bắt đầu bốc mùi. Phải đứa khác thì đã khóc rống lên, nhưng tôi thì không, ai nựng một tí vẫn nhoẻn cười mới lạ. Mỗi lần như vậy người ta lại chép miệng: “Thằng ni khổ”. Để chống nhiễm trùng, mẹ tôi mua một lọ iôt về bôi lên cuống rốn và băng lại cho tôi. Lạ một cái là sau khi được bôi iôt và băng lại xong, tôi không muốn nhoẻn cười như trước nữa mà cứ khóc ngằn ngặt. Bình thường, chỉ cần ai tới vỗ vỗ nựng nựng một cái là tôi cười, giờ càng vỗ, càng nựng tôi càng khóc tợn, vừa khóc tôi vừa như muốn nhoài người để cầu cứu, để van xin. Nhưng đứa con nít mới mấy ngày tuổi làm chi biết nói, chỉ biết khóc thôi, vì vậy người lớn chỉ biết dỗ dành, dỗ mãi không được thì quát tháo. Thế là tôi càng khóc, càng uốn mình để tìm một chốn thoát thân. Ngày hôm sau, thấy băng rốn của tôi bị lệch sang một bên, mẹ tôi liền tháo ra để băng lại, thì hỡi ôi vùng da bên cạnh rốn tôi đã bị bỏng loét đỏ rộp. Lúc này mọi người mới biết, khi dùng i-ốt để khử trùng, thay vì phải pha loãng với cồn trước khi sử dụng, mẹ tôi cứ để nguyên chất như thế mà bôi vào vùng rốn cho tôi. Thế là tôi bị bỏng, tôi đau và tôi khóc. Nhưng cũng nhờ tôi “không ngoan” như vậy đã tự cứu sống được mình. Nguyên do vì đau quá, nên tôi vừa khóc vừa quằn quại người, cứ thế mãi khiến cho băng rốn bị lệch nên bông tẩm i-ốt bị đẩy chệch sang một bên, điều đó đã vô tình cứu sống tôi, vì nếu băng rốn không bị chệch thì rốn sẽ bị i-ốt làm cho thối rữa. Điều lạ là, sau khi tháo băng rốn ra, tôi lại nhoẻn miệng cười mặc cho vùng da đỏ loét. Bác sỹ được mời tới thăm khám cho tôi, ông vừa đưa tay chạm vào người, tôi đã nhoẻn cười và nhìn ông thân thiện. “Số nó khổ”, ông vừa lẩm bẩm vừa hút thuốc vào ống chích. Cứ thế, mỗi ngày tôi phải tiêm một mũi penicillin vào bên cạnh rốn, tiêm quanh rốn như thế ròng rã trong vòng một tháng để chống nhiễm trùng. Tôi chỉ khóc một tí khi kim tiêm đâm vào da thịt, nhưng tiêm xong tôi lại cười. Mỗi lần như thế, ông bác sỹ lại cứ lẩm bẩm “tội nghiệp thằng bé ”.

CÒN NỮA

0 nhận xét:

Đăng nhận xét