Cuộc đời tôi là một chuyến phiêu lưu đầy mạo hiểm. Nếu một nửa sự thật là giả dối như người ta thường nói, thì một trăm phần trăm câu chuyện này giả dối như chính cuộc đời tôi
(3)
Thiếu sữa mẹ sữa bò uống tạm
Ỉa chảy hoài bà ngoại ra tay
Bây chừ, mỗi lần nghe người ta tuyên truyền rằng ít nhất phải cho bé bú sữa mẹ 6 tháng, tốt nhất là hai năm, nếu không đứa bé sẽ bị còi cọc ốm yếu. Các nhà sữa thì cứ oang oang sữa này uống vào chiều cao của trẻ tăng cái vọt, sữa kia uống vô thì thông minh não. Mỗi lần nghe như thế tôi lại cười đánh khè một cái và nói “phét lác”. Sở dĩ tôi phát ngôn tầm bậy tầm bạ thiếu tinh thần xây dựng như thế là vì tôi đâu có được bú sữa mẹ mà vẫn lớn như thường, còn chỉ số thông minh thì chỉ bị đúp có hai năm vì ham chơi lười học, còn lại là cũng không đến nỗi, nghĩa là biết đọc biết viết cho tới giờ. Lại nói chuyện tôi không được bú sữa mẹ, thực ra thì cũng được mút mút đôi chút vì ngay từ khi tôi ra đời mẹ tôi đã ít sữa, chấm mút bữa đực bữa cái được chừng mười ngày thì sữa cạn kiệt, có nghiến răng mà vặn cũng không ra huống hồ chi đứa bé mới được mười ngày tuổi. Thế là tôi phải ăn sữa ngoài từ đó. Không rõ vì sữa hay vì cách chế biến không hợp vệ sinh, nhưng hễ tôi cứ ăn sữa vào là bị ỉa chảy ngay. Mẹ tôi bảo mỗi ngày tôi “tháo tỏng” trên dưới mười lần. Cứt tôi ỉa ra không có mùi cứt như những đứa khác mà vẫn toàn mùi sữa. Điều đó chứng tỏ hệ thống tiêu hoá của tôi không hấp thu, nhưng thật lạ mặc dù thế nhưng tôi vẫn mạnh khoẻ. Mẹ tôi kể tôi nằm trong nôi trông như một hoàng tử, từ chăn màn, quần áo tất cả đều một màu trắng toát, da dẻ tôi lại trắng mịn hồng hào, lại được cái hay cười nữa nên ai vào cũng phải nhìn ngắm và nắc nỏm khen. Tôi cứ ăn và ỉa như thế chừng ba tháng. Một hôm bà ngoại tôi đến chơi, nghe mẹ tôi phàn nàn, bà nói “vì bây ngu, đưa đây tau nuôi cho”. Thế là bà ôm tôi về. Cái cách nuôi và chữa bệnh đi ỉa của bà cũng chẳng giống ai. Bằng cái miệng móm mém và mấy chiếc răng dành để nhai trầu, hàng ngày bà nhai cơm bón cho tôi, thức ăn thì có gì ăn nấy, thậm chí nhiều khi ăn với muối, có khi ăn cơm nhạt. Thế mà lạ thay, tôi khỏi bệnh đi ỉa và lớn ào ào. Điều quan trọng nhất là cứt tôi ỉa ra đã có đúng mùi cứt như những đứa trẻ khác. Tôi nghĩ, đó là một kỳ tích mà tới bây giờ tôi vẫn tự hào. Vì sao vậy? Vì đích thị tôi là một thằng người với đầy đủ công năng cần phải có.Cậu mẹ tôi (tôi gọi bố là cậu) làm nghề chụp ảnh, nhà có hai gian, gian ngoài làm nơi chụp ảnh, gian trong làm nơi ngủ. Hàng ngày tôi nằm trong nôi ở gian trong ngay sát cửa buồng để mẹ tôi còn trông chừng. Nói thêm một chút là hồi đó máy chụp hình không phải gọn nhẹ như bây giờ, mà kiểu máy có ba chân, máy to gần bằng cái CPU, chụp lần nào lắp phim lần đó, mỗi lần chụp người thợ lắp phim xong, trùm kín đầu và máy (chỉ để hở ống kính) bằng tấm vải đen để chụp. Mỗi lần nghe tiếng máy ảnh kêu xè xạch là tôi lại nhoẻn cười. Đó chính là nguyên nhân để cậu mẹ tôi đặt tên cho tôi là Đức. Tên đầy đủ của tôi theo giấy khai sinh được gọi là Nguyễn Ngọc Đức. Các cụ thân sinh tôi lý giải rằng đức là đức tính, ngọc là viên ngọc quý, nguyễn là người. Tức là muốn tôi sau này trở thành người có đức tính trong sáng như viên ngọc quý. Trời ạ! Không biết tôi có trở thành người trong sáng hay không. Chỉ biết rằng khi làm giấy khai sinh, người cán bộ phụ trách lẩm bẩm: “Tên Đức à, sinh năm Mậu Tuất à? Số thằng ni khổ”. Sau này tôi mới hiểu người cán bộ đó nói có lý vì tên Đức nếu phân tích theo nét chữ Trung Quốc được đọc nôm na thành một câu thơ là “chim chích mà đậu cành tre, thập trên tứ dưới, nhất đè chữ tâm” thế thì cùng khổ rồi còn chi. Đã vậy, Mậu Tuất mạng bình địa mộc, tức là cây mọc ở đồng bằng, tôi lại sinh vào tháng 4 âm lịch, chính xác là ngày 22/4 năm Mậu Tuất, nghĩa là vào mùa hè tức là lỗi mùa sinh, mà như người ta thường nói là “hạ thu lỗi số khó khăn/hai mùa vất vả lăng xăng cực hoài…”. Đại loại về lai lịch họ tên cúng cơm của tôi là như vậy.
(Còn nữa)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét