Đây là blog dự phòng của tôi. Blog chính tại địa chỉ: http://moterangrua.wordpress.com. Tuy nhiên, blog này vẫn đáp ứng sự tin cậy và yêu mến của các bạn!

Người Việt dũng cảm

Mấy lâu ni người ta nhắc nhiều tới trận động đất và sóng thần ở Nhật Bản. Ngoài việc chia sẻ những đau thương mất mát, cả thế giới còn nghiêng mình khâm phục trước sự dũng cảm và sức chịu đựng phi thường của người dân xứ Phù tang chống lại thiên nhiên.
Chừ thì dư chấn tinh thần về trận động đất, sóng thần ở Nhật có phần nào lắng dịu, tự dưng Mô thấy tui tủi trong lòng. Tại răng thế giới cứ khen hoài người Nhật dũng cảm và chịu đựng phi thường hè? Ừa thì họ bị mất mát đau thương thật, nhưng chỉ là sự mất mát nhất thời và lại do thiên nhiên gây nên.
Còn có một anh thì mất mát quanh năm, nhưng vẫn vô cùng rất chi là phi thường dũng cảm và cực kỳ tuyệt vời chịu đựng, nhưng lại không được ai khen cho một tiếng. Đó là anh Việt Nam!
Dũng cảm, chịu đựng chi ư? Rứa mà cũng hỏi! Kiên cường chịu đựng gian khổ trong bão giá chớ chi nữa.
Này thì nhé, ít nhất mỗi năm người Việt phải chịu mấy đợt bão giá, mà nổi rõ nhất là cứ đến cuối năm, thì giá cả lại bắt đầu ủn ỉn lên. Qua tết, lại bắt đầu leo lên vài ba giá. Rồi thì là thỉnh thoảng ông điện “quát” một phát, rứa là giá điện leo lên mấy chục phần trăm, kéo theo là giá cả thị trường cũng vèo vèo tăng theo. Ông xăng dầu “quát” một phát, giá cả thị trường tăng theo vèo vèo. Hình như chưa đã, ông sữa, ông gar…rồi những ông chi chi nữa cũng bắt chước “quát” theo, rứa là các thứ hàng hoá khác lại ào ào tăng giá.
Nhưng mà kinh hãi nhất vẫn là việc tăng lương!
Chời ạ! Ai bảo tăng lương là sướng? Cứ mỗi lần nghe nói Chính phủ tăng lương, rứa là dân tình mặt xanh như đít nhái. Bởi vì răng, bởi vì tăng lương dứt khoát sẽ đồng nghĩa với tăng giá. Nghĩa là tháng trước một đồng mua được con cá, thì tháng sau một đồng chỉ mua được lá rau :D

Vũ khí thời bão giá

Nhưng mà “ngạc nhiên chưa”! Hết cơn bão này đến cơn bão khác, càn quét từ năm này sang năm khác, vậy mà dân Việt miềng vẫn chịu được. Những gia đình quan chức thì chẳng nói làm gì, giá tăng thì tăng họ có lo chi, vì họ thừa biết rằng nếu thị trường trượt giá, thì tiền trong phong bao cũng trượt theo. Đó là chưa nói có khi họ còn điều tiết được giá cả thị trường chớ bộ. Vì thế,  giá có tăng lên đến trời với họ nào có hề hấn chi.
Tội là tội ba cái anh dân đen như Mô. Nghe tăng giá đã hoảng hồn, thấy tăng lương là khiếp vía.
Lại “ngạc nhiên chưa”! Giá cả tăng chừng nào thì hầu bao lép chừng đó, nhưng dân Việt vẫn dũng cảm kiên cường vượt qua. Phải thừa nhận là sức chịu đựng của họ phi thường gấp vạn lần thời đánh Mỹ. Vì đánh Mỹ một là sống, hai là chết. Còn sống trong cơn bão giá thì sống cũng giở mà chết cũng giở. Thế mà họ vẫn thoi thóp sống, cắn răng lại mà sống. Nếu như ở các nước Tư bổn giãy chết mà để dân khổ, dứt khoát sẽ có biểu tình nọ kia, thậm chí dân còn nổi loạn, lật đổ này kia kia nọ.
Nhưng không! Cho dù bão giá có càn qua quét lại, cho dù ăn hôm nay lo thon thót cho ngày mai. Nhưng đa số người dân Việt biết bổn phận con dân của mình, nên họ chỉ đi cúi đầu về cúi tai để cố mà kiếm sống, để cố mà tồn tại, để cố mà “hy sinh đời bố củng cố đời con”. Nhưng mấy thế hệ hy sinh rồi mà thấy vẫn rứa.
Sự dũng cảm đó, sức chịu đựng dẻo dai phi thường đó, còn hơn cả tuyệt vời ý chứ lị.
Mô cũng giống như bao kiếp con dân khác. Rứa mà Mô vẫn sống, vẫn cam chịu và không dám hé răng một lời. Dũng cảm chưa! :D 

-------------

Bạn tran-long giới thiệu bài thơ về giá như sau:

ĐÂY THÔN BÃO GIÁ
Sao anh không về xem bão giá
Nhìn giá vàng lên, mọi thứ lên
Tiền! Ôi mất giá, cầm đi chợ
Bão giá vây quanh, mặt xanh dờn.

Giá theo lối giá, lương đường lương
Đời sống giờ đây thật thảm thương
Tiền lương tiền thưởng như chiếc lá,
Có trụ qua mùa bão giá không?

Mơ đến ngày nao đến ngày nao.
Lương mình được lãnh tăng thật cao.
Xã hội “không còn chia giai cấp”
Thiên đường cộng sản ở đâu nào?

(Có thể là thơ Hàn Mặc Tử)

©2011 Xuồng Tam Bản blog

4 nhận xét:

Unknown nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
VNN nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Unknown nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
VNN nói...

Ở các nước phát triển, méo mặt làm việc nhưng lại được đền bù xứng đáng với đồng lương tương ứng với công sức, trí tuệ bỏ ra. Còn ở mình, đồng lương còm không đủ sống, nên tiêu cực tràn lan là điều khó tránh khỏi.
Anh thay cái theme này nhìn cũng được đấy em nhỉ hì hì. Thanh kiu em đã khen!
Hình như em bận rộn lắm phải không, thấy em ít post bài và hình như cũng ít lên mạng nữa?

Đăng nhận xét